Barbara bắn người chồng thứ hai khi anh đang ngủ để hưởng 170.000 USD bồi thường nhưng kế hoạch không trót lọt như với người chồng đầu tiên.
Russell Stager là giáo viên giáo dục thể chất của trường trung học phổ thông Durham, bang North Carolina, được học sinh và mọi người kính trọng. Đời tư của Russell khá lận đận khi kết hôn với bạn gái từ thời trung học, nhưng ly dị sau 4 năm chung sống.
Một năm sau, Russell kết hôn với Barbara Ford, góa phụ có hai con trai. Cuộc sống Russell tưởng đã êm ấm, nhưng sớm 1/2/1988 cảnh sát nhận cuộc gọi khẩn cấp của Barbara, báo rằng vô tình bắn chết chồng trên giường.
Barbara khai trong khu vực hay có trộm nên Russell thường để súng dưới gối phòng thân. Khoảng 5h30’, con trai vào nhà vệ sinh. Sợ Russell sẽ nhầm con trai là kẻ trộm và bắn nhầm, Barbara thò tay xuống dưới gối của Russell lấy khẩu súng. Trong lúc cầm súng, cô vô tình bóp cò.
Cảnh sát ban đầu coi đây là vụ tai nạn. Barbara lần thứ hai trở thành góa phụ. Nhưng có quá nhiều điều trùng hợp với goá phụ này khiến cảnh sát bắt đầu hoài nghi. James Ford, chồng trước của Barbara, cũng chết vì súng. Mười năm trước, theo lời khai của Barbara, James lau khẩu súng lục và nó đột nhiên bị cướp cò.
Vài giờ sau khi vụ án mạng của Russell, các điều tra viên tới nhà Barbara để hỏi vài câu theo thông lệ. Khi tới nơi, họ thấy cha cô đem tấm ga giường đầy máu ra khỏi nhà. Vì cảnh sát kết luận Russell chết do tai nạn nên ga giường và mọi thứ trong nhà không được coi là vật chứng. Trong quá trình nói chuyện với Barbara, thám tử nhận thấy nhiều biểu hiện bất thường. Cô ta liên tục nhắc rằng khẩu súng cướp cò và Russell đã sống hạnh phúc trong 9 năm.
Cái chết này là cú sốc lớn với Jo Lynn, người vợ đầu của Ruseell. Nghi ngờ Barbara giết chồng cũ, cô quyết định điều tra. Cô gửi một lá thư tới cảnh sát, nói rằng Russell thường xuyên tâm sự với cô chuyện gia đình. Theo đó, Barbara đã lấy một số tiền lớn từ tài khoản chung và Russell cũng nghi ngờ Barbara ngoại tình. Anh từng thấy vợ hôn một người đàn ông khác trong xe ở bãi đỗ công cộng.
Các điều tra viên đã kiểm tra cuộc sống trước đây của Barbara và phát hiện nhiều điểm bất thường, đặc biệt là về cái chết của người chồng đầu tiên. Sau khi anh này qua đời, Barbara thừa kế toàn bộ tài sản. Người thân của chồng cũ gây áp lực để cảnh sát điều tra Barbara vì nghi cô ta gây án song nỗ lực của họ thất bại. Giờ đây, với cái chết vì súng của người chồng thứ hai, cảnh sát buộc phải đưa Barbara vào diện nghi vấn.
Nhóm điều tra vụ án đặt câu hỏi: Phải chăng Barbara không phải là góa phụ bất hạnh? Vài tuần trước khi chết, Russell từng nói với vợ cũ rằng thấy lo sợ trước nguy cơ Barbara có thể giết anh.
Barbara kể rằng vô tình chạm cò súng khi đang rút súng ra từ dưới gối. Nếu tình hình diễn ra đúng như thế, viên đạn sẽ xuyên qua đầu của Russell theo hướng ngang nhưng kết quả khám nghiệm cho thấy viên đạn bay theo hướng từ trên xuống, nghĩa là Barbara phải quỳ trên giường hoặc đứng trên sàn nhà khi súng nổ.
Cũng theo lời Barabra, khẩu súng của Russell rất dễ cướp cò nên cô ta không bao giờ động vào nó. Nhưng khi đo lực siết cò, chuyên gia súng đạn nhận thấy người cầm phải tác dụng một lực tương đương 1,8 kg để súng nổ. Như vậy, nếu ngón tay của Barbara vô tình chạm vào cò, lực tác động lên cò sẽ không thể lên tới 1,8 kg và súng không thể khai hỏa.
Vỏ đạn nằm gần đầu giường và cũng gần khẩu súng. Khi chuyên gia về đạn bắn thử khẩu súng, ông thấy vỏ đạn văng về phía sau và bên phải người bắn. Điều đó có nghĩa là, nếu câu chuyện của Barbara đúng, lẽ ra vỏ đạn phải nằm ở giữa giường. Khi súng nổ, bụi, khói thuốc nổ và dầu sẽ văng ra ngoài. Các chuyên gia pháp y có nhiều phương pháp kiểm tra tấm ga giường dù nó đã bị giặt. Kết quả, khói thuốc súng không có trên tấm ga giường.
Cảnh sát yêu cầu Barbara thực nghiệm hiện trường song cô ta hành động không nhất quán, liên tục thay đổi động tác. Russell còn là thành viên dự bị của lực lượng vệ binh quốc gia, nghĩa là anh phải biết các quy tắc sử dụng súng, nhất là không bao giờ mở khóa nòng, trừ khi sắp sử dụng.
Cảnh sát đưa Barbara vào diện nghi phạm hàng đầu và tìm động cơ của cô ta. Họ phát hiện cô tiêu tiền khá phóng túng dù thu nhập khiêm tốn. Thu thập thông tin về giao dịch ngân hàng của Barbara và Russell, cảnh sát nhận thấy Barbara nợ khá nhiều tiền mà Russell không hề biết.
Trong nhiều giấy tờ ngân hàng, Russell yêu cầu ngân hàng chuyển tiền từ tài khoản của chồng sang tài khoản của mình, song chuyên gia về chữ viết kết luận chữ ký của Russell trên các lệnh chuyển tiền, hợp đồng bảo hiểm nhân thọ và di chúc đều là giả. Kẻ khả nghi duy nhất chỉ có thể là Barbara. Theo nội dung hợp đồng bảo hiểm, nếu Russell chết, Barbara sẽ hưởng 170.000 USD.
Manh mối cuối cùng của vụ án tới từ một nơi mà cảnh sát không bao giờ ngờ tới. Khi dọn dẹp tủ đồ của Russell tại trường trung học Durham, một học sinh phát hiện cuốn băng cassette với giọng của Russell kể câu chuyện khiến anh tin rằng vợ đang âm mưu sát hại mình.
“Tôi là Russell Stager. Hôm nay là ngày 29/1/1988. Buổi tối hôm trước, Barbara đánh thức tôi lúc nửa đêm và đưa cho tôi hai viên thuốc. Cô ta nói đó là thuốc giảm đau Aspirin và đứng đó xem tôi uống thuốc hay không nhưng tôi không uống”, Russel nói trong băng ghi âm.
Các điều tra viên kể rằng trải qua cảm giác vô cùng đặc biệt khi nghe giọng nói của Russell trong băng. Một người chồng mẫu mực ghi âm giọng nói đúng 3 ngày trước khi chết. Russell chắc có dự cảm điều chẳng lành nhưng không thể tránh. Có lẽ anh ghi âm giọng nói để giúp các nhà điều tra phá án sau khi cô vợ ra tay, cảnh sát phán đoán.
Với những bằng chứng đầy đủ, cảnh sát bắt Barbara. Các công tố viên tin rằng cô đã lên kế hoạch trong nhiều tuần. Trong lần đầu tiên, cô ta định lừa chồng uống hai viên thuốc độc và nói rằng đó là thuốc Aspirin nhưng Russell không mắc bẫy. Sau vụ đó, Russell hoảng sợ và ghi âm những lời tâm sự.
Rạng sáng 1/2/1988, Barbara mở ngăn kéo để lấy khẩu súng của Russell rồi gây án. Cô ta đứng khi bóp cò nên vỏ đạn văng ra giữa giường và khói thuốc súng không bám vào ga giường. Để đánh lừa cảnh sát, Barbara nhặt vỏ đạn rồi để gần gối. Hành động đó là một sai lầm, bởi nhờ nó mà nhóm điều tra biết cô ta bịa chuyện.
Ngày 17/5/1989, Barbara bị phạt tử hình vì tội Giết người cấp độ 1. Sau khi kháng án thành công, cô ta nhận án tù chung thân.