Ngày 24/6/2012, một nông dân ở huyện Tân Giáng, tỉnh Sơn Tây ra đồng thu hoạch ngô, bắt gặp thi thể không áp quần dưới kênh, vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.
Sau khi nhận được tin báo, ban đầu cảnh sát cho rằng đang là mùa mưa nên rất có thể đây là một vụ trượt chân ngã xuống kênh đuối nước. Tuy nhiên sau khi đến hiện trường, cảnh sát lập tức bác bỏ khả năng này.
Kênh nước rất nhỏ và rất nông, kể cả khi đầy nước, một người lớn cũng khó có thể bị đuối. Quan trọng hơn, người phụ nữ tử vong trong tình trạng loã thể. Một phụ nữ không thể không mặc quần áo, đi ra ngoài đồng rồi ngã xuống nước. Nói cách khác, sau khi chết, thi thể cô đã bị di chuyển đến đây.
Theo kết quả khám nghiệm, nạn nhân đã chết từ hai đến ba tuần trước, do ngạt thở, nhưng không phải do đuối nước mà là bị siết cổ. Phần mặt nạn nhân đã bị cố ý hủy hoại nên không thể nhận diện, cũng tạm thời không xác định được độ tuổi chính xác, chỉ có thể nhận định đây là một phụ nữ trẻ.
Cảnh sát tiến hành trục vớt toàn bộ đoạn kênh dẫn nước này, hi vọng có thể tìm được hung khí hay vật phẩm có thể xác định danh tính nạn nhân như điện thoại, giấy tờ tùy thân, hay ít nhất là quần áo, túi xách. Mặc dù dưới kênh có đủ các loại rác sinh hoạt khác nhau, nhưng căn cứ độ cũ và mức độ phân hủy, cảnh sát cho rằng những thứ này đều không có quan hệ gì với vụ án.
Trên người nạn nhân không có các loại trang sức như khuyên tai, nhẫn, vòng cổ, vòng tay, nhưng lại có một chiếc vòng đeo chân trên cổ chân trái. Đây là loại vòng rẻ tiền, có thể mua ngoài chợ vài giá chỉ vài nhân dân tệ. Cảnh sát dựa vào đó suy luận, nạn nhân là người không có điều kiện kinh tế.
Móng tay nạn nhân tương đối dài, không phù hợp với các công việc chân tay, vì vậy nạn nhân không phải người làm nông ở trong thôn, tính chất công việc của nạn nhân tương đối nhẹ nhàng và thoải mái.
Vị trí phát hiện thi thể nạn nhân rất hẻo lánh, rất ít khi có người qua lại, nếu là người nơi khác sẽ không thể tìm đến khu vực này. Hơn nữa muốn đến đây chỉ có một cách là đi bộ, nên hung thủ phải là người ở gần đây hoặc đã sống ở gần đây một thời gian dài.
Căn cứ loại vòng đeo chân và kiểu móng tay của nạn nhân, cảnh sát cho rằng nạn nhân có thể là tiếp viên tại các tụ điểm giải trí như hộp đêm hay quán karraoke. Trong phạm vi năm cây số xung quanh hiện trường có vài chục tụ điểm giải trí loại này.
Cảnh sát chia lực lượng đến từng địa điểm, tìm toàn bộ những nữ nhân viên mất tích hoặc không đến làm nữa trong vòng một tháng trở lại đây. Theo kết quả điều tra, trong khoảng thời gian này chỉ có ba nữ nhân viên đột nhiên không đến làm việc, nhưng sau đó cảnh sát đã tìm được cả ba người này, xác nhận tất cả vẫn còn sống.
Không xác định được danh tính nạn nhân, vụ án sẽ không thể phá được. Cảnh sát quyết định sàng lọc tất cả các phụ nữ trong huyện được báo mất tích trong vòng một tháng, tiến hành xét nghiệm ADN người nhà để đối chiếu với mẫu ADN của nạn nhân nhưng vẫn không tìm được kết quả trùng hợp.
Việc điều tra được mở rộng ra các huyện, thành phố lân cận. Việc xét nghiệm ADN cho người nhà những phụ nữ trẻ mất tích trong một tháng trở lại ở các địa phương lân cận tốn rất nhiều công sức, thời gian và tiền bạc, cuối cùng cũng tìm ra danh tính nạn nhân.
Cô là Lưu Tiểu Lợi, 19 tuổi, người thành phố Vận Thành, không phải tiếp viên karaoke mà là nhân viên làm thuê tại một quán cơm cách nhà hơn 10 cây số. Lợi thuê nhà ở một mình gần quán cơm, hàng ngày đều gọi điện cho cha mẹ. Lần cuối cùng Lợi gọi điện về nhà là ngày 2/6 cùng năm. Khuya hôm sau không thấy con gái gọi điện, cha Lợi gọi điện cho cô thì điện thoại đã tắt máy, kể từ đó ông không liên lạc được với cô nữa.
Hai ngày sau, ông Lưu sốt ruột tìm đến quán cơm con mình làm thuê. Chủ quán cho biết chiều ngày 2/6 Lợi xin nghỉ vài ngày về nhà thăm gia đình, sau đó không quay lại. Ông Lưu ngạc nhiên vì con gái không hề về nhà, tối 2/6 khi gọi điện cũng không thấy Lợi nhắc gì đến chuyện về thăm nhà. Sau nhiều ngày tìm con khắp nơi không thấy, cuối cùng ông Lưu phải nhờ đến sự hỗ trợ của cảnh sát.
Cảnh sát thành phố Vận Thành đến quán cơm xác minh, khi Lợi gặp chủ quán xin nghỉ, đầu bếp và nhân viên khác trong quán cũng có mặt. Lợi đã 19 tuổi, đã chủ động xin nghỉ trước khi mất tích. Cảnh sát cho rằng không có căn cứ nhận định Lợi đã gặp nguy hiểm, vì vậy chỉ lưu thông tin vào hồ sơ người mất tích. Từ đó đến nay ông Lưu vẫn không ngừng tìm con, cho đến khi nhận được tin báo Lợi đã bị hại.
Theo kết quả điều tra, Lợi chưa có bạn trai, cũng không thường xuyên giao du với bạn bè. Toàn bộ thời gian rảnh rỗi của Lợi gần như đều dùng để lên mạng tán gẫu. Với sự hỗ trợ của các nền tảng mạng xã hội phổ biến, cảnh sát đã tìm lại được nội dung tán gẫu giữa Lợi với bạn bè trên mạng.
Trong một đoạn chat, Lợi chê công việc hiện tại vất vả mà không được bao nhiêu tiền. Một người bạn nam họ Tăng giới thiệu cho Lợi công việc làm tiếp thị mỹ phẩm tại huyện Tân Giáng, lương cao mà công việc lại nhẹ nhàng. Lợi hẹn Tăng ngày 3/6 sẽ đến địa chỉ đã hẹn. Đây cũng là đoạn chat cuối cùng của Lợi.
Điều tra về Tăng, cảnh sát phát hiện hắn là nhân viên phục vụ tại một quán karaoke, trước đó cảnh sát cũng đã đến quán này điều tra tiếp viên mất tích. Một tiếp viên cho biết ngày 3/6 Tăng dẫn một cô gái trẻ đến quán. Khi được biết sẽ phải làm tiếp viên, cô gái này đã cự tuyệt và bỏ đi. Sau đó Tăng đuổi theo cô gái, từ hôm sau Tăng không đến làm việc. Thấy cảnh sát đã điều tra sắp có kết quả, chủ quán, Hành Đào Vĩ, liền tự thú và khai báo toàn bộ sự việc.
Ngày 4/7, cảnh sát huyện Tân Giáng phối hợp với cảnh sát Bắc Kinh bắt được Lợi khi đang lẩn trốn tại đây. Quán karaoke cho chính sách chia hoa hồng cho người giới thiệu tiếp viên mới. Theo đó, người giới thiệu sẽ được hưởng mức thưởng tùy thuộc vào doanh số rượu ngoại tiếp viên bán được hàng tháng. Khi lên mạng chat thấy Lợi xinh xắn, Tăng lừa cô đến Tân Giáng làm tiếp thị mỹ phẩm, thực ra là tiếp thị rượu trong quán.
Sau khi biết mình bị lừa, Lợi bỏ ra về và bị Tăng khống chế dẫn ra cánh đồng vắng đe dọa, ép làm tiếp viên. Thấy Lợi vẫn tiếp tục cự tuyệt, Tăng giận dữ siết cổ Lợi đến chết. Sau khi quay lại quán, Tăng nói chuyện này với chủ quán. Nhưng thay vì khuyên Tăng tự thú hay đi báo cảnh sát, Vĩ lại lo lắng ảnh hưởng đến việc làm ăn của quán nên lại khuyên Tăng đi phi tang thi thể, hủy dung nhan nạn nhân để cảnh sát không thể xác định được danh tính.
Hành Đào Vĩ, 43 tuổi, làm nghề lái xe taxi nhiều năm. Đầu năm nay, Vĩ dồn toàn bộ số tiền tích cóp, vay mượn thêm bạn bè mở quán karaoke với hi vọng đổi đời. Chính vì đã đổ rất nhiều tâm huyết vào quán này nên khi thấy Tăng nói vừa giết người, suy nghĩ đầu tiên của Vĩ là phải tìm mọi cách phi tang, không để ảnh hưởng đến việc kinh doanh.
Lựa chọn sai lầm này không những không giúp Vĩ giữ được sự nghiệp mà còn khiến hắn phải nhận mức án lên đến 5 năm tù vì tội che giấu tội phạm.