Cảnh sát nhận được tin báo của Stephen Grant ngày 14/2/2007, nói rằng vợ anh ta mất tích đã 5 ngày, nhưng họ cảm thấy có nhiều điều kỳ lạ.
Tara Lynn Grant cùng chồng là Stephen và 2 con nhỏ sống trong một căn hộ tiện nghi ở thành phố Detroit, bang Michigan. Tara được xem như trụ cột trong gia đình khi cô làm quản lý trong một công ty kỹ thuật hạ tầng quốc tế. Công việc yêu cầu cô phải thường xuyên di chuyển giữa hai thành phố Detroit và Rico.
Stephen làm việc tại cửa hàng máy móc nhỏ của cha mình. Bên cạnh đó, anh ta còn có nhiệm vụ chăm sóc con cái trong lúc vợ vắng nhà. Stephen Grant tự nhận mình là “người đàn ông của gia đình”.
Vào buổi tối thứ sáu ngày 9/2/2007, Tara trở về nhà sau một chuyến công tác dài ngày nhưng trở về chưa lâu, cô lại sắp xếp hành lý và nói với chồng rằng mình phải đến công ty ở Rico ngay lập tức.
Phải 5 ngày sau, Stephen mới báo với cảnh sát Michigan rằng vợ mình mất tích. Stephen khai, sau khi vợ lái chiếc xe tối màu tới công ty, anh ta không gặp hay nghe được bất kỳ tin gì từ vợ nữa. Điều tra viên hỏi lý do anh ta báo cảnh sát muộn, Stephen giải thích đó không phải lần đầu vợ mình biến mất nên anh không báo cảnh sát ngay.
Suốt 2 tuần tiếp theo, khi cảnh sát tổ chức tìm kiếm Tara, Stephen liên tục gặp gỡ giới truyền thông nhờ họ kêu gọi vợ trở về với 2 con. Thái độ và hành động của Stephen trong 2 tuần đầu khiến các điều tra viên cảm thấy nghi ngờ.
Một ngày sau khi báo tin vợ mất tích, Stephen bị tạm giữ vì lái xe với tấm bằng bị treo do vi phạm trước đó. Anh ta than phiền rằng cảnh sát kiếm cớ bắt mình để thẩm vấn vụ Tara mất tích. Dù lên truyền hình gần như mỗi tối để năn nỉ vợ gọi điện về nhưng khuôn mặt anh dường như không hề đau buồn.
Bằng biện pháp nghiệp vụ, cảnh sát xác định Tara chưa lên máy bay quay trở lại Puerto Rico, thẻ tín dụng của cô cũng không hề sử dụng. Định vị điện thoại cho biết, điện thoại di động của Tara phát tín hiệu lần cuối tại nhà cô.
Sau vụ Tara mất tích, 150 cán bộ cùng chó nghiệp vụ được huy động vào cuộc tìm kiếm. Tuy nhiên, cuộc lùng sục ở khu vực công viên gần nhà Tara không đem lại kết quả. Vào buổi chiều muộn vài hôm sau, một phụ nữ đi tắt qua khu rừng gần đó, trông thấy một chiếc túi màu đỏ.
Trong túi có một đôi găng tay, túi nylon và một chiếc bào sắt. Cô chợt nhớ đến vụ người phụ nữ mất tích đang gây xôn xao dư luận dạo gần đó và liền báo cảnh sát. Nhóm điều tra đặt mối nghi ngờ ngay vào người chồng của Tara vì anh ta làm việc tại cửa hàng máy móc, nơi có những vật dụng kể trên.
Ngay sau đó, cảnh sát đã thực hiện lệnh lục soát căn nhà của Stephen ở Detroit. Trong khi cảnh sát lục soát, Stephen bỏ ra ngoài dẫn chó đi dạo vào buổi tối giữa trời tuyết lạnh. Tại ga-ra, điều tra viên chú ý tới 2 chiếc thùng nhựa lớn đựng rác đặt cạnh nhau: Một chiếc chứa đầy đồ chơi cũ; chiếc còn lại khuất phía sau, nắp đóng kín, bên dưới là lớp bao nhựa đen phủ, ấn tay xuống cảm giác mềm mềm. Sau khi cắt nhiều lớp bao nhựa, cảnh sát phát hiện phần thi thể nữ từ bẹn tới cổ vẫn còn bộ trang phục lót. Sau khi xét nghiệm ADN, thi thể này là của người vợ Tara.
Sauk hi dắt chó ra ngoài, Stephen không trở về nhà. Cuộc truy lùng bắt đầu ngay trong đêm. Hai ngày sau, nhờ theo dõi cuộc điện đàm giữa hắn với em gái, cảnh sát định vị được đối tượng ở Công viên Wilderness, cách nhà hắn hơn 350 km, nơi Stephen từng cùng vợ đi cắm trại. Stephen được tìm thấy dưới gốc cây lớn gần công viên trong trạng thái bất tỉnh vì lạnh. Hắn được trực thăng chở đi cấp cứu.
Tỉnh dậy, Stephen đã khai ra toàn bộ sự việc. Ấp ủ ước mơ trở thành chính trị gia từ thời còn đi học đã khiến Stephen mặc cảm đồng thời ganh tị với cô vợ có mức thu nhập cao ngất ngưởng. Vợ đi làm xa, ở nhà, hắn qua lại với những người phụ nữ khác, mặc dù vậy vẫn thường ghen bóng ghen gió, cho rằng vợ mình cũng quan hệ với các sếp những lúc vắng chồng.
Khi nghe Tara báo sẽ quay trở lại Puerto Rico sớm hơn dự tính, sự nghi ngờ của Stephen bùng lên, hắn cáo buộc cô ngoại tình. Lúc Tara thu xếp đồ đạc và gọi điện cho ai đó, Stephen nghe được câu “Anh chờ em ở đầu ngõ nhé?” thì hắn bắt đầu nổi cơn thịnh nộ.
Hai bên cãi nhau, bị Tara tát, Stephen trả đũa khiến cô ngã vật ra phía sau, đập đầu xuống đất. Stephen tiếp tục lao tới bóp cổ cho tới khi Tara tắt thở. Hắn lấy thắt lưng cột vào cổ người vợ đã chết, lôi xuống cầu thang rồi đưa xác cô lên ôtô của hắn. Vừa xong việc thì cô bảo mẫu mở cửa bước vào. Lập tức, Stephen bịa ra câu chuyện hai vợ chồng cãi nhau, Tara bỏ nhà đi.
Cô bảo mẫu quay trở về phòng với 2 đứa trẻ mà không biết xác Tara nằm trong nhà xe. Để tạo chứng cứ ngoại phạm, Stephen tắt điện thoại của Tara và lấy máy của mình gọi cho cô nhiều lần, để lại những tin nhắn rằng hắn xin lỗi và mong vợ quay về.
Sáng hôm sau, Stephen lái xe đưa xác Tara tới căn nhà kho cạnh cửa hiệu của cha hắn. Tại đó hắn phân xác vợ, bỏ lên xe trượt tuyết kéo lên đỉnh ngọn đồi ở một khu rừng và cho xe trôi tự do xuống con dốc cao, với hy vọng qua mùa đông xác của Tara sẽ bị thú hoang ăn sạch.
Nhưng khi cảnh sát bắt đầu cuộc tìm kiếm mở rộng với rất nhiều người tham gia, Stephen lo xác của Tara dễ bị phát hiện nên hắn quay lại tìm, đưa lên xe chở ngược về giấu trong ga-ra và người chồng nhẫn tâm đã bị bắt trước khi kịp thủ tiêu tang chứng còn lại.
Hôm 21/2/2008, Stephen bị cáo buộc tội “Giết người cấp độ 2” và “Xâm phạm thi thể người chết” và bị kết án 50 năm tù.
Sau 10 năm kể từ khi án mạng xảy ra, 2 đứa con của họ được người dì nhận nuôi tại Ohio. Căn nhà của cặp vợ chồng này ở Detroit đã được bán. Đến giờ, mỗi khi nhắc đến vụ viêc, những người hàng xóm của Stephen vẫn chưa khỏi rùng mình.