Graham King, kẻ buôn ma tuý khét tiếng ở bang Arizona, đã đoạt mạng tình địch, phi tang xác ở thùng rác khắp thành phố.
Ngày 8/6/1992, một công nhân vệ sinh ở thành phố Phoenix, bang Arizona phát hiện một túi nylon chứa một phần thi thể và ngay lập tức báo cảnh sát. Chuyên gia pháp y nhận định nạn nhân là nam giới, da trắng 30- 40 tuổi, cao khoảng 1,8 m, từng phẫu thuật đầu gối.
Nồng độ methamphetamine trong cơ của chân khá lớn cho thấy nạn nhân dùng ma túy đá. Trong những năm 1990, tội phạm Mexico vận chuyển rất nhiều methamphetamine vào bang Arizona.
Vài ngày sau, một phụ nữ gọi điện thoại tới đồn cảnh sát báo bạn trai Norman Klaas vốn là kẻ buôn ma túy, mất tích và không nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn. Các thông số của Norman khá phù hợp với nạn nhân: 32 tuổi, chiều cao cơ thể 180 cm, từng phẫu thuật đầu gối. Cảnh sát yêu cầu cha, mẹ Norman cung cấp mẫu ADN để so sánh với ADN từ đoạn chân. NhưngnNorman là con nuôi, chứ không phải con ruột.
Trong quá trình tìm hiểu lai lịch của Norman, nhóm điều tra phát hiện anh ta từng hiến một quả thận cho em gái tại một bệnh viện ở thành phố Houston, bang Texas. Bệnh viện có chính sách giữ tế bào của mọi người cho, nhận cơ quan nội tạng trong 100 năm. Kết quả đối chiếu ADN giữa tế bào của Norman với tế bào từ đoạn chân cho thấy chúng trùng khớp, nghĩa là đoạn chân thuộc về Norman.
Nhóm điều tra gặp bạn bè của Norman để xác định nơi cuối cùng anh ta xuất hiện. Bạn gái của Norman là người cung cấp thông tin đáng giá nhất. Cô nói Norman kiếm khá nhiều tiền nhờ chế biến methamphetamine. Norman từng chơi thân với Graham King, cũng là kẻ chế ma túy đá nhưng sau đó quan hệ giữa hai người rạn nứt và họ trở thành đối thủ cạnh tranh.
Cảnh sát phát hiện xe hơi của nạn nhân nằm cách căn hộ của Graham một tòa nhà. Khi khám nhà Graham, cảnh sát thấy giống như pháo đài với những con chó dữ canh cửa, camera ở nhiều chỗ, các cánh cửa dày và nhiều lỗ để bắn súng.
Graham sưu tầm rất nhiều loại hung khí có niên đại trải dài từ 400 năm trước tới tận ngày nay, từ dao, nỏ, súng hỏa mai tới, súng hiện đại nhất và để ở khắp nơi, dưới gối, sau cánh cửa, dưới ghế… Cảnh sát cũng tìm thấy cả cần sa và ma túy đá.
Trong phòng giặt của ngôi nhà, cảnh sát nhận thấy Graham vừa mới quét sơn màu xanh lên tường và trần đồng thời khử trùng căn phòng. Để tìm hiểu xem Graham giấu thứ gì đó trong căn phòng hay không, các nhà điều tra tách bàn giặt ra khỏi bức tường. Ngay sau khi bỏ chiếc bàn ra khỏi vị trí, họ thấy những vết máu nhỏ li ti.
Sau khi tìm được những vết máu tại phòng giặt trong ngôi nhà của Graham, nhóm điều tra so sánh ADN và kết quả cho thấy chúng trùng khớp. Điều này đồng nghĩa đây có thể là hiện trường vụ án. Graham từ chối hợp tác với các nhà điều tra nhưng một người bạn của hắn lại cung cấp cho cảnh sát manh mối quan trọng.
Người này từng sửa xe cho Graham ở sân của ngôi nhà. Trong quá trình sửa xe, anh ta thấy nạn nhân Norman bước vào nhà của Graham rồi họ cãi vã, la hét và xô xát. Sau đó, tiếng súng và tiếng rìu vang lên.
Khoảng một giờ sau, người sửa xe vào phòng giặt lấy hộp dụng cụ, không thấy Norman nhưng ngửi thấy mùi dung dịch tẩy men sứ. Anh này tiết lộ Graham và Norman mâu thuẫn vì tình cảm. Người yêu của Graham phải lòng Norman và dường như cô ta đã mang thai của Norman. Biết chuyện, Graham rất tức giận.
Công tố viên cáo buộc Graham bắn Norman rồi phi tang vào các túi nylon. Biết có người đang sửa xe ngoài sân, hắn nhanh chóng dùng nước tẩy men sứ để xóa vết máu. Khi trời tối, Graham mang túi ra xe hơi rồi vứt vào nhiều thùng rác trong thành phố. Trở về nhà, anh ta sơn lại tường và trần của phòng giặt.
Tuy nhiên, Graham đã bỏ sót vài vết máu trên khoảng tường phía sau bàn giặt. Đó chính là manh mối để các nhà điều tra biết Norman bị giết ở đây. Cảnh sát bắt Graham với cáo buộc giết người nhưng người sửa xe, nhân chứng duy nhất, không dám ra tòa làm chứng vì sợ đồng bọn của Graham sẽ trả thù.
Do nhân chứng không ra tòa, cơ quan công tố phải thương lượng với Graham để hắn nhận tội mà không cần xét xử. Đổi lại Graham chỉ phải nhận mức án 20 năm tù thay vì chung thân. Graham đồng ý.
Các nhà điều tra thừa nhận đã rất may mắn khi công nhân vệ sinh phát hiện chiếc túi nylon. Vì nếu thùng rác đầy, có lẽ người công nhân sẽ không chú ý và việc Norman mất tích sẽ mãi là một bí ẩn.