Khi tiễn con gái út Juliette đi học đại học năm 2019, David và Linda Ellis nghĩ rằng căn nhà sẽ không bao giờ đông vui nữa.
Họ quyết định chuyển từ ngôi nhà ở Raleigh, Bắc Carolina sang một căn hộ ba phòng ngủ gần đó. Đôi vợ chồng không biết rằng chỉ một năm sau, hai trong ba đứa con của mình trở về sống dưới một mái nhà với bố mẹ.
Từ tháng 3/2020, do công sở và trường học chuyển sang chế độ làm việc từ xa, Juliette và anh trai Gregory chọn quay lại ở cùng phụ huynh. Anh cả Justin thì vẫn sống riêng.
“Thật vui khi được ở gần con cái dù chúng đã trưởng thành”, David nói. Với ông, gia đình đoàn tụ là một niềm vui đáng giá giữa thời khắc khó khăn.
Hai đứa con nhà Elis nằm trong số 3,5 triệu người trẻ Mỹ đã chuyển về với bố mẹ. Tháng 7/2020, Trung tâm Nghiên cứu Pew ước tính 52% người Mỹ thuộc độ tuổi 18 – 29 sống cùng một hoặc cả hai phụ huynh, tỷ lệ cao nhất kể từ thời Đại suy thoái.
Hiện trạng trên xảy ra do nhiều nguyên nhân. Gregory và Juliette coi gia đình là chỗ dựa, nguồn động viên. Một số người khác tận dụng cơ hội làm việc từ xa để từ bỏ những căn hộ đắt đỏ chốn đô thị. Nhiều người đơn giản là không có lựa chọn nào khác vì đã mất việc.
Ngay khi thế giới mở cửa, giới trẻ lập tức lên kế hoạch rời khỏi nhà bố mẹ lần thứ hai. Tuy nhiên, mỗi người lại có những cảm xúc, suy nghĩ riêng.
Iva Balderacchi 24 tuổi cảm thấy khó chịu khi sống và làm việc gần những người lớn khác, ngay cả khi những người lớn đó là bố mẹ mình. Iva tốt nghiệp đại học năm 2019, vừa bắt đầu công việc kiến trúc sư ở New York thì đại dịch ập tới.
Thay vì tiếp tục trả tiền phòng trọ, Iva quay về nhà bố mẹ ở Tenafly, New Jersey. Dù biết ơn vì không mất tiền và được ở cạnh bố mẹ, Iva vẫn nhận thấy cuộc sống gia đình nhanh chóng trở nên căng thẳng.
Bố mẹ cũng làm việc từ xa nên Iva phải sắp xếp lịch họp sao cho không trùng với họ. “Chúng tôi còn phát điên lên vì những thứ nhỏ nhặt như ai để cafe bên ngoài cả ngày”, cô gái trẻ nói.
Iva quyết định lánh đi một thời gian bằng cách thuê căn hộ ở Florida từ tháng 1 đến tháng 3 năm nay. Tháng này, Iva chuyển hẳn về New York.
“Thật tuyệt khi ở gần gia đình nhưng tôi sẽ không sống ở nhà nữa”, cô khẳng định.
Giống Iva, Shannon Slater 27 tuổi thấy đại dịch là cơ hội để tiết kiệm tiền thuê nhà. Tháng 12/2020, nữ quản lý của một công ty truyền thông từ thành phố New York trở lại ngôi nhà nơi mình lớn lên ở hạt Westchester.
“Tôi có thể mua ôtô bằng số tiền tiết kiệm được khi không ở New York”, Shannon nói.
Việc trở lại căn phòng thời thơ ấu khiến Shannon sốc ban đầu nhưng dần dần, cô cảm thấy thoải mái khi sống cùng bố mẹ. Ba người tổ chức các buổi uống cocktails và cùng nhau xem tivi mỗi thứ sáu. Chưa bao giờ, Shannon cảm thấy kết nối với bố mẹ như thế. Dù đã lên kế hoạch đến Los Angeles cuối tháng này, cô vẫn luyến tiếc những gì mình sắp bỏ lại.
“Tôi sẽ rất nhớ những gì chúng tôi làm cùng nhau”, Shannon nói.
Constance Falk 29 tuổi cũng có trải nghiệm tích cực khi chuyển về với bố mẹ ở Kinston, Bắc Carolina. Tháng 3/2020, Constance mất công việc marketing tại Chicago. Là người duy nhất trong nhóm bạn thất nghiệp, cô cảm thấy xấu hổ.
Trở về nhà, Constance học cách đảm nhận những vai trò mới. Cô giúp mẹ làm vườn, xây bếp nướng và thậm chí sửa đường ống nước. Đầu năm 2021, Constance quay lại Chicago với những kỷ niệm đáng trân trọng với gia đình.
“Tôi đã hiểu bố mẹ mình hơn và cảm thấy gắn kết với họ. Điều đó thật tuyệt”, Constance bày tỏ.
Dù thế nào, mỗi người trẻ ở trên đều nhận ra mình đã có cái nhìn khác về bố mẹ và cuộc sống gia đình, điều khả năng cao sẽ không xảy ra nếu đại dịch không ập tới.
Những đứa con nhà Elis cũng đã “rời tổ” lần thứ hai. Juliette hiện ở Vancouver (Canada) còn Gregory đã về Brooklyn, New York được hai tháng.
“Chuyển về nhà mang tới cho tôi vô số trải nghiệm tuyệt đẹp, bất chấp những điều tồi tệ đang diễn ra trên thế giới”, Gregory nói. “Đó là một chương ý nghĩa trong cuộc đời mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra nữa”.