Trong những năm gần đây, nhiều thị trấn ở đất nước hình chiếc ủng rao bán nhà với giá ưu đãi nhằm tăng dân số.
Đây là câu chuyện của Roy Patrick, một du khách Anh 67 tuổi, người đã mua một ngôi nhà ở thị trấn Carrega Ligure thuộc miền núi phía bắc Italy với giá khoảng 16.500 USD vào năm 2017. Ông mua bất động sản này sau một chuyến đi đến Địa Trung Hải khi được nhiều người kể về nơi này và nhanh chóng phải lòng Carrega Ligure.
Ngôi nhà được xây vào những năm 1930, nằm trong con phố yên tĩnh, khi chỉ có 12 người sinh sống. Giải thích về lý do chọn ngôi nhà, ông cho biết các nơi khác nhìn rất đẹp, nhưng không có gì đặc biệt. Chúng có thể nằm ở bất kỳ ngôi làng nào tại Italy. Nhưng ngôi nhà của ông thì đặc biệt khi có thể ngắm mặt trời lặn trên sườn núi. Và khi chiêm ngưỡng khung cảnh này, từ duy nhất bạn có thể thốt lên là “Wow”.
Ông nói: “Nơi này có rất nhiều nét quyến rũ. Đứng đầu danh sách là sự thân thiện của người dân địa phương, tiếp đến là cảnh quan tuyệt đẹp mà tôi có được khi phóng tầm mắt ra khỏi cửa sổ và nhìn khắp thung lũng. Cách đó vài mét là một đài phun nước có nước mát lạnh từ trên núi chảy xuống”.
Lần đầu đến căn nhà, Patrick không ấn tượng với mọi thứ bên trong vì tất cả đều quá cũ kỹ. Nhưng “thảm họa” này lại nhanh chóng biến thành một điều tích cực. Đó là vào một đêm Giáng sinh, ống khói ngôi nhà bị sập do tuyết. Một trong những người hàng xóm đã tình nguyện leo lên mái nhà để giúp ông sửa chữa. Điều khiến ông ngạc nhiên là người này đã không lấy tiền công và nói rằng mọi người ở đây đang chào đón Patrick. Họ muốn giúp đỡ người mới đến mà không cần hồi đáp. Nếu có, cùng lắm là một ly rượu vang đỏ, và chủ lẫn khách có thể ngồi nhâm nhi cùng nhau. Patrick đã kết bạn với rất nhiều người trong thị trấn, cùng họ thưởng thức bữa tối kiểu Italy.
Ông tự mình thực hiện nhiều công việc sửa chữa, bao gồm thay thế hệ thống dây điện và nâng cấp hệ thống ống nước, hệ thống sưởi, sơn tường… Ông cũng lùng sục khắp các khu chợ trời gần đó để mua các thứ trang trí cho ngôi nhà của mình. Khi dọn dẹp gác mái, ông cũng tìm được rất nhiều đồ cũ mà chủ nhà trước để lại, và sử dụng một trong số đó để bày biện ở phòng khách. Patrick cũng tự thay đổi nội thất ở căn bếp nhỏ và giữ lại các bức tường làm bằng gỗ sồi dù không thích lắm, nhưng nó lại gợi lên sự ấm cúng. Patrick thường xuyên đến thăm ngôi nhà của mình hai tuần một lần. Ông vẫn tiếp tục đến đây ngay cả trong Covid-19.
Ông cũng đưa ra lời khuyên cho những người định mua nhà. Đó là việc phải làm quen với những con đường gập ghềnh, di chuyển khó khăn. Nơi này ngoài khung cảnh tuyệt vời, sự tĩnh lặng, không khí trong lành sẽ không có bất kỳ thứ gì khác như quán bar, nhà hàng, siêu thị… Những nơi này cách nơi ông sống hàng cây số. “Ngoài việc giao phô mai hàng tuần, hoàn toàn không có gì trong làng. Bạn phải mua những thứ mình cần ở ngôi làng bên cạnh, và di chuyển mất 30 phút qua những con đường dốc, hẹp, nhiều khúc cua. Và hành trình đi qua những con đường này không hề thú vị, đặc biệt là vào mùa đông, khi tuyết phủ kín lối”, ông nói.
Vào mùa đông, khi tuyết rơi dày, người dân phải quét đường dọn tuyết trước lối đi dẫn vào nhà mình. Trong nhà cũng rất lạnh và phải mất thời gian để làm ấm. Ngoài những lúc sửa chữa ngôi nhà, Patrick thường dành thời gian nấu ăn, nghe nhạc. Khi người dân địa phương nghe thấy giai điệu phát ra từ cửa sổ nhà Patrick, họ biết ông đã quay lại và đã đến lúc mọi người cùng nhau tụ tập, tiệc tùng vui vẻ.
Thị trấn dường như sống lại vào mùa hè, khi du khách tới đây vào các ngày nghỉ. Đó là những đêm khi người trẻ tuổi tụ tập, tổ chức một bữa tiệc cuồng nhiệt với âm nhạc mở lớn cho đến sáng ngày hôm sau. Ngoài những âm thanh này, âm thanh “ồn ào” duy nhất tại thị trấn là tiếng chim hót líu lo. Mọi thứ tĩnh mịch đến mức Patrick cảm thấy có lỗi nếu ông dùng cưa máy phát ra âm thanh ồn ào.