Hành trình từ Mexico tới Canada của vợ chồng Miller và Beissinger bắt đầu từ ngày 3/5 và dự tính sẽ hoàn tất vào cuối tháng 9.
Hai vợ chồng Renee Miller và Tim Beissinger (cùng 33 tuổi) là người Mỹ định cư tại Đức, đã kết hôn 8 năm. Tuổi thơ của Beissinger gắn liền với những chuyến đi bộ của dân hướng đạo sinh trong khi vợ anh, Miller, từng là một vận động viên chuyên nghiệp.
Beissinger chia sẻ: “Chúng tôi cùng thi Ironman năm 2014. Sau đó, vì cả hai cùng yêu thích thể thao ngoài trời nên nghĩ tại sao không cùng thực hiện hoạt động ngoài trời nào đó tập trung vào sức bền”.
Sau khi xem phim Wild, Beissinger và Miller nảy ra ý tưởng đi bộ theo cung Continental Divide Trail (CDT) từ Mexico tới Canada dài hơn 4.800 km. Đó là cung đi bộ đường dài chỉ có một lối đi và mất 4 tháng mới hoàn thành nên cặp đôi đã chuẩn bị cả tài chính và thể lực lẫn tinh thần từ năm 2018.
Beissinger là một giảng viên, anh chuyển qua làm bán thời gian còn Miller quyết định nghỉ việc. Họ dọn dẹp đồ đạc cất kho, chỉ mang theo đồ cần thiết và lên đường từ ngày 3/5, đặt mục tiêu trở về vào cuối tháng 9.about:blank
Insider phỏng vấn cặp đôi vào ngày thứ 100 của chuyến đi để tìm hiểu một ngày của họ trên con đường dài từ Mexico tới Canada. Thời điểm đó họ đã hoàn thành được 60% hành trình.
Beissinger và Miller kể, họ dậy từ 6h30 mỗi ngày để đi bộ, rồi cứ 4 tiếng thì nghỉ ngơi một chút và ăn vặt. Mục tiêu là đi bộ từ sáng sớm tới chiều muộn. Mỗi người mang theo balo đồ đạc chỉ 4,5 kg để có thể đi xa mà không quá mệt. Cả hai tụt hơn 4 kg so với thời điểm trước khi đi.
Những ngày đầu tiên họ đi được 25 km mỗi ngày nhưng tới giờ tốc độ đã tăng lên 45 km/ngày. Bằng cách tăng tốc từ từ họ có thể tăng sức bền và không bị chấn thương trên đường đi. “Chúng tôi không thách thức nhau và ra mục tiêu như – hôm nay đi 60 km nhé. Cả hai cố gắng duy trì sự ổn định mỗi ngày. Và nếu đi được nhiều hơn thì sẽ đi tăng từ từ để cơ thể quen dần”.
Vì di chuyển theo đường bờ biển phía Tây (West Coast) nên cả thời tiết và địa hình cũng thay đổi khá nhanh. Khi mới đi họ ở hoang mạc, sau đó tiến dần vào các khu vực nhiều cây cối và có lúc cả tiết trời giá lạnh.
Miller kể: “Chúng tôi có gặp những ngày mưa và thậm chí cả một cơn bão tuyết. Có vài đoạn trên CDT đóng vì cháy rừng nhưng may mắn khói không quá nhiều nên chúng tôi vẫn đi vòng qua các đám cháy và men theo đường cao tốc được”.
Cứ có nguồn nước là họ nạp luôn để không phải mang vác nhiều, bắt gặp dòng suối hay nguồn nước tự nhiên nào khác, cả hai sẽ rửa tay chân và ngâm chân ngay. Một lần đi quá lâu mà không có nước vì các dòng suối bên đường cạn khô nên họ phải quay lại New Mexico. Đó là điều họ không ngờ tới và chặng đường quay lại dài tới 17 km để lấy nước uống cho 48 km kế tiếp. Tuy nhiên càng đi lên phía bắc, nguồn nước càng dồi dào hơn.
Bữa trưa họ lấy từ nguồn cung trong các thị trấn nằm dọc đường đi, nơi dân đi bộ đường dài CDT thường phải dừng lại mua thực phẩm, giặt giũ và tắm. Ngoài ra, họ còn lấy đồ cần thiết mà chính họ đã ký gửi các điểm dừng từ trước khi lên đường.
“Khi đi bộ hàng chục km mỗi ngày, cảnh quan thay đổi liên tục. Chúng tôi mới kết thúc chặng đường qua Wyoming và bắt đầu vào một sa mạc thì sau đó phải leo núi đá qua các đỉnh lớn và các hồ nước. Tới khi đến Yellowstone, chúng tôi bắt gặp những mạch nước nóng sôi sùng sục”. Beissinger chia sẻ, mỗi ngày trôi qua rất nhanh vì cả hai vợ chồng đều thích thú tận hưởng thời gian này bên nhau. Năm nay có khoảng 400 người cũng thực hiện hành trình CDT nên Beissinger và Miller cũng gặp rất nhiều người thú vị chung đường.
Vì phần lớn đất bên cung CDT không thuộc sở hữu cá nhân, hai vợ chồng có thể cắm trại ở bất cứ đâu họ dừng. Họ chỉ cần tìm một nơi bằng phẳng, khô ráo và gần nguồn nước là có thể nghỉ đêm. Vì đem hành lý gọn nhẹ và các đồ họ mang đều đa dụng. Ví dụ túi đựng quần áo chống nước có thể làm gối. Thay vì mua tấm trải nền, họ dùng bạt (thường dùng quây các tòa nhà đang xây) để lót dưới túi ngủ và balo. Họ mang theo bếp nấu di động để pha cà phê hoặc chế biến vài món cơ bản. Ngoài ra họ tự ký gửi trước tại các trạm nghỉ khoảng 100 suất ăn khô nạp năng lượng.
“Chúng tôi được tự do suy nghĩ, làm điều mình muốn và mối quan tâm duy nhất chỉ là nguồn nước ở điểm dừng kế tiếp. Mỗi ngày khi hoàn tất được một phần mục tiêu của mình, chúng tôi cảm thấy rất vui vẻ và thốt lên: Hôm nay chúng ta lại tiếp tục đi bộ nhỉ, đã đi, đã ăn uống và giờ là lúc nghỉ ngơi”, cặp đôi chia sẻ.