Quyết tâm thành cảnh sát sau trận mưa đạn của gã nhân tình

Katrina Cooke Brownlee vẫn nhớ ngày cảnh sát quay lưng, không giúp cô sau khi gã bạn trai đánh, đấm khiến mặt mũi cô sưng vù.

Alex Irvin, bạn trai của Katrina, làm nghề quản giáo trong một nhà tù ở Rikers Island. Anh ta nhiều lần bạo hành mặc dù cô đang mang thai. Katrina, khi đó 22 tuổi, đã vài lần gọi cảnh sát nhưng họ luôn rời đi sau khi Alex cho họ xem huy hiệu quản giáo, dù họ thấy rõ mặt mũi cô sưng vù và môi bị rách. Alex tiếp tục đánh đập Katrina cho đến khi cô mang theo hai con nhỏ rời đi, trốn trong một khách sạn gần nhà.

Đó là bi kịch xảy ra vào tháng 1/1993. Vài ngày sau, cô quay lại nhà để lấy thêm quần áo cho các con và Irvin đã cầm súng chờ sẵn. “Đây là ngày chết của mày”, hắn nói và bắn thẳng vào bụng cô. Y nổ súng hết lần này tới lần khác. Khi súng hết đạn, y lại nạp đạn và bắn tiếp.

Katrina sống sót sau vụ nổ súng nhưng đứa con trong bụng thì không. Bác sĩ đã phẫu thuật loại bỏ những viên đạn có thể gây tổn thương sâu hơn cho cơ thể, để lại 6 viên trong người Katrina. Vài tháng sau, cô ngồi xe lăn ra viện.

Katrina bắt đầu tập đi, tập chạy, nửa người bên trái đau nhức mỗi khi trời mưa do những viên đạn còn trong cơ thể.

Những điều đã xảy ra thôi thúc cô trở thành cảnh sát. “Sở cảnh sát khiến tôi thất vọng”, Katrina, hiện 51 tuổi, nhớ lại. “Tôi muốn thành cảnh sát hữu ích”.

Katrina vào học viện cảnh sát năm 2001. Trong 20 năm sau đó, bà đảm nhận nhiều nhiệm vụ, từ giữ gìn trật tự tại đường phố Brooklyn, theo dõi tội phạm ma túy và mại dâm, cho tới làm vệ sĩ cho thị trưởng New York.

Suốt quá trình đó, bà luôn giữ bí mật về vụ bị bạn trai bắn. Bà sợ bị đồng nghiệp và cấp trên phán xét mục đích gia nhập lực lượng. “Có thể họ sẽ bảo là tôi điên, tước súng của tôi”.

“Tôi từng nhiều lần muốn kể với người khác”, Katrina nói, nhưng cuối cùng vẫn giữ chặt câu chuyện, cũng như những viên đạn còn găm trong người.

Katrina Cooke Brownlee sau khi nghỉ hưu, khoe ảnh thời còn làm cảnh sát. Ảnh: NYTimes
Katrina Cooke Brownlee sau khi nghỉ hưu, khoe ảnh thời còn làm cảnh sát. Ảnh: NY Times

Katrina gặp Alex Irvin vào cuối những năm 1980. 5 năm trước đó, bà đã có con với một cậu bạn khác khi mới 14 tuổi. Katrina và Alex có con với nhau năm 1990.

Họ sống chung tại nhà của mẹ Alex ở Brooklyn trước khi chuyển tới Medford tại Long Island năm 1991. Ban đầu, hắn tỏ ra tốt bụng, nhưng mọi thứ dần thay đổi.

“5 năm cưỡng hiếp, tra tấn, nhốt tôi trong tủ quần áo”, bà nói trong cuộc phỏng vấn hồi tháng 7, sau khi nghỉ hưu. “Tôi biết đi đâu? Khi bị lạm dụng và đánh đập quá thường xuyên, điều đó sẽ trở thành bình thường”.

Katrina không có người thân để nương nhờ tại New York, cô không còn lựa chọn nào khác. Tháng 7/1992, cô lại mang thai. Alex không muốn có thêm con và bắt đầu đánh cô. Katrina bỏ trốn nhưng sau đó quay lại để lấy quần áo cho con và Alex xuất hiện sau lưng, nổ súng vào người Katrina khi cô quay mặt lại. Nhiều tháng sau, cô mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Một người họ hàng của Alex tới mà không báo trước, phát hiện Katrina nằm trong vũng máu. “Ngôi nhà giống như bộ phim Thảm sát cưa máy ở Texas. Người họ hàng bế Katrina ra xe, chở cô tới bệnh viện ở Patchogue, để lại cô trong chiếc xe lăn trước cổng viện, nơi nhân viên tìm thấy và đưa cô vào cấp cứu”, công tố viên kể lại cho Katrina.

Khi cảnh sát tới nhà Alex, máu vương vãi khắp nơi. Hắn bị bắt và cáo buộc tội cố ý giết người. Công tố viên trong vụ án là Keri Herzog, luật sư trẻ ở hạt Suffolk. Cô đã tới bệnh viện thăm Katrina. “Người cô ấy chằng chịt dây rợ”, Herzog nhớ lại. “Chúng tôi không chắc cô ấy có qua khỏi hay không”.

Herzog đưa người đứng đầu bồi thẩm đoàn tới bệnh viện, cùng một sĩ quan và một người viết tốc ký, để thực hiện thủ tục trong trường hợp Katrina không qua khỏi. Nạn nhân không nhớ gì về buổi làm việc này. Ngày thứ 33 sau khi bị bắn, Katrina tỉnh lại và biết đứa con trong bụng không còn.

Katrina rời bệnh viện, trở lại nơi duy nhất cô có thể nương thân là nhà mẹ của Alex. Một nhà vật lý trị liệu được chỉ định giúp Katrina tập đi trong khi tòa tiến hành xét xử vụ án. Alex gọi cho cô từ trong tù.

“Đây là lời mày phải khai”, Katrina kể lại lời của Alex. “Mày đã tự bắn mình 10 phát”.

Yêu cầu nghe thật lố bịch, nhưng cô đồng ý. “Tôi không có ai để nương tựa cả”, Katrina nói, cảm thấy bất lực. “Bác sĩ bảo tôi sẽ không bao giờ đi lại được nữa và tôi vẫn đinh ninh như thế”.

“Mình ngồi xe lăn, mình bị liệt”, người phụ nữ khi đó tự nhủ. “Chuyện sẽ phải như thế”. Nhưng Katrina đã hồi phục dần dưới sự hướng dẫn của bác sĩ vật lý trị liệu. Trong 60 ngày, bác sĩ giúp Katrina tăng cường sức mạnh đôi chân và hông, giúp cô đủ sức đứng dậy và dựa vào khung tập đi. Dần dần, khung đổi thành gậy và cuối cùng, Katrina bỏ gậy, tự đi bằng đôi chân mình.

Cuối năm 1993, khi phiên tòa xét xử Alex sắp diễn ra, Herzog liên lạc với Katrina. Lúc còn trong viện, cô rất hợp tác nhưng bây giờ, Katrina đổi ý, từ chối kể lại vụ xả súng, thậm chí còn gửi thư cho thẩm phán, khẳng định vụ xả súng là tai nạn do bản thân gây ra.

Herzog nghi ngờ, gọi điện đề nghị gặp Katrina nhưng bị từ chối. Herzog tức giận, tuyên bố sẽ theo đuổi vụ án tới cùng nhưng không thuyết phục được nạn nhân. Chỉ khi bị mẹ của Alex đuổi khỏi nhà lúc đang hồi phục Katrina mới thay đổi. Cô và các con chuyển vào sinh sống trong khu nhà dành cho người vô gia cư. Khó khăn khiến Katrina nghĩ rằng “mình đã thành người vô gia cư, mình còn gì để mất?”.

Tháng 4/1994, phiên tòa xử Alex bắt đầu. Khi cửa phòng xử án mở ra, Herzog ngạc nhiên khi thấy Katrina bước vào. Alex cuối cùng nhận tội, bị kết án từ 5 tới 15 năm tù. Trong thời gian ở tù, hắn bị từ chối ân xá ít nhất hai lần. Năm 2003, Alex được ra tù sau khi thụ án 10 năm và đã rời khỏi New York.

Sau khi phiên tòa kết thúc, Katrina bắt tay vào làm lại cuộc đời. Cô tiếp tục tập luyện và nhận được một bất ngờ. Nhiều năm trước, khi vẫn còn sống chung với Alex và ấn tượng với nghề nghiệp của bạn trai, Katrina đã tham gia cuộc thi trở thành nhân viên điều phối giao thông thành phố New York. Cô quên bẵng điều đó cho tới năm 1997, khi nhận được thư mời gia nhập. Lúc này, lực lượng điều phối giao thông đã được nhập vào sở cảnh sát.

Katrina bắt đầu với công việc viết vé phạt những người đỗ xe sai quy định. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra mình muốn nhiều hơn. “Tôi nghĩ mình cần phải trở thành cảnh sát”, Katrina nhớ lại.

Cô tốt nghiệp học viện cảnh sát, được bổ nhiệm làm sĩ quan năm 2001. Hai năm sau, cô chuyển qua bộ phận chống ma túy. Cô nằm vùng bằng cách tạo cho mình lớp ngụy trang là một phụ nữ đồng tính thường xuất hiện tại các điểm mua ma túy trong bộ đồng phục hãng chuyển phát FedEx. Cấp trên khen ngợi năng lực làm việc của Katrina.

Vài năm sau, cô chuyển sang bộ phận mới và thay đổi và thay đổi thân phận nằm vùng. Katrina để tóc dài, đóng giả gái mại dâm trên đại lộ Sutphin, đoạn đường khét tiếng ở Queens, nơi phụ nữ hành nghề mại dâm tiến gần xe của đàn ông, vào bên trong quan hệ tình dục để đổi lấy 50, 100 USD. Katrina nhận ra nhiều người cũng là nạn nhân giống cô, nhưng cảm thấy bất lực vì không thể tiết lộ thân phận với họ.

Năm 2013, Katrina được chọn vào đội bảo vệ tân thị trưởng Bill de Blasio cùng gia đình. “Tôi luôn đi trước, đảm bảo mọi thứ an toàn rồi mới đưa ông ấy vào”, bà nói. “Tôi đi khắp nơi trên thế giới cùng ông ấy suốt 8 năm”.

2021 là năm cuối de Blasio làm thị trưởng, còn Katrina cũng kết thúc 20 năm sự nghiệp cảnh sát bằng quyết định nghỉ hưu. Bà biết mình đã sẵn sàng thay đổi. Vào ngày nghỉ hưu 30/6, Katrina chia sẻ bí mật của mình.

Bà trò chuyện với de Blasio trong cuộc họp cuối cùng ở văn phòng thị trưởng và kể lại chuyện đời. “Tôi kể rằng mình từng bị bắn 10 phát”, Katrina nói, còn de Balsio nhìn bà với vẻ mặt kinh ngạc. Bà cho hay bà đang viết hồi ký với tựa đề “Con đường gia nhập cảnh sát”.

“Ông ấy nói ‘Thật không tin nổi. Cô chưa bao giờ để lộ bất kỳ điều gì'”, Katrina kể. Bà trả lời: “Tôi không thể để lộ”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận